Nghe thì giản dị, thậm chí với nhiều người là “mềm mỏng quá mức”. Nhưng đằng sau hành động ấy là một thông điệp sâu sắc: Bất cứ đứa trẻ nào cũng có quyền được quan tâm, tin tưởng và trao cơ hội. Các em không cần phải trở thành học sinh xuất sắc, chỉ cần cố gắng để tốt hơn chính mình ngày hôm qua. Cuộc gặp gỡ không diễn ra ở phòng hội đồng nghiêm trang, mà tại quán trà sữa, không gian quen thuộc và gần gũi với lứa tuổi học trò. Chính sự thân thiện ấy trở thành chất xúc tác khơi gợi lòng tin, mở ra cánh cửa đối thoại giữa thầy cô và học sinh.
Trong thực tế, ở không ít môi trường giáo dục, học sinh yếu kém thường bị coi là "tấm gương xấu", thậm chí trở thành nỗi ám ảnh cho chính các em. Những lời phê bình công khai có thể tạo ra nỗi sợ, nhưng nỗi sợ ấy mong manh, dễ biến thành phản kháng âm thầm. Các em thu mình, mang mặc cảm “mình không thể”, “mình không đủ tốt”, rồi dần khép lại con đường học tập ngay cả khi chưa thật sự bắt đầu.

Phần lớn học sinh học yếu không phải vì thiếu năng lực, mà vì thiếu động lực và niềm tin. Khi người lớn chỉ chăm chăm vào điểm số và thành tích, họ dễ quên mất yếu tố cốt lõi: Cảm xúc và nội lực của con trẻ. Hành động nhỏ của cô hiệu trưởng vì thế mang ý nghĩa lớn, tôn trọng, tin tưởng và trao cơ hội cho các em được bắt đầu lại.
Tất nhiên, một ly trà sữa dù ấm áp đến đâu cũng chỉ là bước khởi đầu. Muốn tạo nên thay đổi thực sự, giáo dục không thể dừng lại ở một cuộc gặp mặt. Điều cần thiết là một lộ trình đồng hành cụ thể, từ chính thầy cô, từ phụ huynh, bạn bè và rộng hơn, từ cách nhìn nhận của toàn xã hội đối với học sinh “chưa đạt”.
Tôi nhớ một câu chuyện của Nhà giáo Nhân dân Vũ Hữu Bình, nguyên giáo viên Toán kỳ cựu Trường THCS Trưng Vương (Hà Nội). Nhiều năm trước, thầy có một học trò thông minh nhưng nghịch ngợm, chống đối, không hứng thú học hành. Dù đã động viên nhiều lần, em vẫn không thay đổi. Thầy không kỷ luật, không trách phạt mà âm thầm đồng hành. Biết trò thích thể thao, thầy chơi cùng, trò chuyện, lắng nghe để tạo sự kết nối. Từ những điều nhỏ bé, em học sinh ấy dần thay đổi, biết cố gắng, biết yêu thương. Sau này, em học giỏi, đi thi học sinh giỏi và thành công trong cuộc sống. Nhưng điều khiến em biết ơn nhất chính là nhờ thầy mà em học được cách làm người.
Câu chuyện giản dị ấy nhắc ta một điều, muốn học sinh đổi thay, người lớn cần thay đổi trước. Không phải bằng phê bình, chỉ trích, mà bằng sự thấu hiểu, niềm tin và sự đồng hành đầy yêu thương cùng các em.